Bùi Bảo Trúc
Cho mãi đến mấy hôm trước, tôi mới tìm ra được câu trả lời cho một câu hỏi tôi bị hỏi từ hơn ba mươi lăm năm trước.
Một bữa đang ngồi trong quán cà phê ở Sài Gòn, thì tôi bị một người
đàn ông gây sự và cuối cùng ông ta quăng ra cho tôi câu hỏi : “Ông biết
tôi là ai không ?”
Quả thật lúc ấy, tôi không biết ông ta là ai thật. Ông không phải là
một tài tử, một nhà văn, hay một chính trị gia nổi tiếng để tôi phải
biết. Tôi đành ngồi đó, chịu thua ông, không có câu trả lời.
Ít lâu sau, tôi được cho biết ông là đàn em của một quan chức lớn, và
nhờ đó, ông thỉnh thoảng đem chút “hào quang” vay mượn được để hù dọa
những người yếu bóng vía như tôi.
Sang đến Mỹ, thỉnh thoảng tôi cũng bị hỏi câu hỏi đó, mà đau cho
những người đó, cả Mỹ lẫn Việt, tôi không bao giờ có câu trả lời cho câu
hỏi đó của họ cả. Họ thì nghĩ tôi phải biết họ, mà thật tình, tôi thì
không hề biết họ bao giờ. Và cứ mỗi lần bị những nhân vật như thế cật
vấn, thì tôi chỉ biết ngẩn mặt ra, giả bộ lục lọi cái trí nhớ thảm hại
của tôi để tìm câu trả lời cho người nổi tiếng nhưng vô danh và không ai
thèm biết đó.
Mấy tháng trước, trong chuyến về lại Los Angeles, California , tôi
phải ghé lại Newark, New Jersey để đổi máy bay. Phi cơ của tôi bị trễ
hơn một tiếng. Hành khách có một số rất bực bội vì công việc bị xáo trộn
do sự chậm trễ của máy bay gây ra.
Tại quầy bên cạnh cổng 112, một tiếp viên dưới đất của công ty đang
cố giải quyết những yêu cầu, khiếu nại của khách hàng thì bỗng nhiên một
hành khách có vẻ tức tối lắm, lấn lên phía trên, len qua mặt mấy người
khác và ném tấm vé lên quầy.
Ông ta nói lớn rằng ông ta muốn được cho bay chuyến sớm nhất và phải
xếp cho ông ta ngồi hạng nhất. Người tiếp viên trả lời rằng cô xin lỗi
về những phiền nhiễu mà chuyến bay gây ra cho ông, nhưng cô cũng phải
giải quyết những hành khách tới trước và hứa là sẽ giúp ông khi đến lượt
ông.
Nhưng ông khách không bằng lòng, ông hỏi như hét vào mặt cô, rõ ràng
là để cho các hành khách khác cũng nghe được. Ông hỏi đúng câu mà tôi
cũng bị hỏi mấy lần : “Cô biết tôi là ai không ?” (Do you know who I am ?).
Thì ra người Mỹ, trẻ và xinh như cô tiếp viên cũng bị hạch hỏi bằng
câu đó chứ chẳng riêng gì tôi. Tôi liền cố lắng tai nghe xem cô tiếp
viên ở quầy trả lời như thế nào để biết mà ứng phó sau này.
Người phụ nữ này, vẫn tươi cười, cầm chiếc micro của hệ thống khuếch
âm lên và nói lớn bằng giọng rành rẽ rằng: “Ở quầy 112, có một vị hành
khách không biết mình là ai, quí hành khách ai có thể giúp ông ta biết
được căn cước hay thân thế của ông, xin tới quầy 112.”
Ông khách tự nhiên, vì chính câu hỏi của ông, biến thành một bệnh
nhân tâm thần, một người mắc Alzheimer, một người lãng trí, tâm lý, thần
kinh thác loạn, lẫn lộn bản thể, không còn nhớ mình là ai, tên gì, ở
đâu nữa. Và lúc ấy thì đám hành khách đang sốt ruột đứng trước quầy đều
phá ra cười.
Ông khách điên tiết, chỉ mặt người tiếp viên ở quầy và bật ra một câu chửi thề tục tĩu : “Đ.M. mày”( F,,k you) .
Người phụ nữ ở quầy, không một chút giận dữ, bằng giọng bình thản, trả lời ông nguyên văn như thế này : “I’m
sorry, sir, but you’ll have to stand in line for that, too”.( Thưa ông,
chuyện đó, chuyện ông đòi giao hợp với tôi, ông cũng phải xếp hàng chờ
đến lượt mới được.)
Chao ôi, hay biết là chừng nào ! Thế mà tôi không nghĩ ra từ bao nhiêu năm nay để mà ấm ức không nguôi.
Bây giờ, nếu người đàn ông ngày xưa ở Saigon hay dăm ba người khác
đặt lại câu hỏi đó với tôi, thì tôi đã có ngay được câu trả lời học được
của người tiếp viên phi hành ở phi trường Newark, New Jersey hai hôm
trước.
0 Nhận xét