Chú giải của Noel Quesson
Khi đã đến ngày phải làm lễ tẩy uế theo luật Môsê... tiến dâng như Luật
Chúa quy định... để chu toàn nghi thức theo Luật Chúa truyền...theo như
những gì đã ghi trong luật... khi họ chu toàn nghi lễ, như thiên hạ
thường làm theo luật.
Chắc chắn, đây không phải là ngẫu
nhiên mà Luca nhấn mạnh tới 5 lần (các câu 22, 23, 24, 27, 39) về việc
chu toàn lề luật. Dù là "Con Thiên Chúa" Đức Giêsu đã tuân theo lề luật
của con người. Đó là nét thâm sâu và sự thật về mầu nhiệm nhập thể. Ngài
không tự coi mình như “có đặc quyền". Người hành xử "như mọi người"
không có gì phân biệt Người với kẻ khác. Tôi dùng thời giờ để suy niệm
lâu hơn về sự khiêm hạ phi thường này, rnà Thánh Phaolô gọi là: một
"cuộc làm cho mình hóa ra không", một “kénose" (Pl 2,7). Đừng tự đặt
mình vào số ngoại lệ. Không nên đòi hỏi những đặc quyền. Nên thực tế
chấp nhận những nghịch chướng thường có trong cuộc sống, những dịch vụ
không vinh dự của thân phận chúng ta.
Cha mẹ Đức Giêsu đem Người lên Giêrusalem... vào Đền thờ.
Cuộc lên đường này mang đầy ý
nghĩa. Đó là đỉnh cao của "hai chương" Luca dành cho tuổi thơ của Gioan
Tẩy Giả và của Đức Giêsu. Nhưng Luca hữu ý tạo cho bước đường của Đức
Giêsu sự ngược với Gioan. Việc báo tin cho Dacaria diễn ra trong khung
cảnh trang trọng và huyền diệu của buổi lễ tế tự nơi Đền Thánh (Lc 1,0)
nhưng Gioan con trai của ông lại ẩn mình "trong hoang địa" (Lc l,80).
Còn việc truyền tin cho Maria xảy ra tại làng Nagiarét nhỏ bé tầm thường
(Ga l,46), nhưng Giêsu con trai của bà lại được nhận biết như Đấng
"Mêsia" trong thành thánh Giêrusalem; tại Đền thờ, giữa trung tâm thành
phố, nơi hiện diện kỳ diệu của Thiên Chúa (Lc 2,27; 2,37). Như thế là
chúng ta dang dừng lại trước " trang cuối cùng"... kết thúc Cựu ước!
Những người Do Thái, đôi vợ chồng trẻ, đang "chu toàn lề luật Môsê”. Một
cách tượng trưng, lề luật được chấm dứt với cử chỉ này sẻ không cần tới
Đền thờ nữa: người ta cũng sẽ phá hủy Đền. thờ, đó là "cuộc trở lại đầy
Vinh quang của Thiên Chúa giữa Dân Người" như vị ngôn sứ loan báo (Ml
3, 1-4). Nhưng Thiên Chúa đến cách đột xuất, bất ngờ biết bao "! Không
khi nào Người đến như người ta chờ đợi.
Có một người tên là Simêon. Ông là người công chính và sùng
đạo... Lại cũng có một bà ngôn sứ tên là Anna.. Bà ở góa, đến nay đã 84
tuổi, sớm hôm thờ phượng Thiên Chúa trong Đền thờ”.
Không phải ngẫu nhiên mà ta thích
thú nhận ra rằng, theo Luca, không phải giới có thẩm quyền như các thầy
tư tế các kinh sư nhận biết Đức Giêsu.. mà là những con người tầm xoàng,
nhưng kẻ nghèo khó? Qua hai người tiêu biểu cho những kẻ "bé mọn" trên
đây, thì toàn thể dân chúng thuộc "nhóm người nghèo Thiên Chúa yêu
thương" đã đến gặp gỡ Đấng Cứu độ của họ. Đằng khác, điều đó cũng đã
được các ngôn sứ loan báo: "Ta sẽ chừa lại giữa ngươi một dân khiêm nhu
hèn mọn..:" một số nhỏ "còn sót lại (Xp 3,12; Is 16.14 + 30, 17,37.4; Gr
6,9; Ge 3,5) Simêon và Anna tiêu biểu cho những người nghèo. Họ đều đã
già cả; thuộc hạng người mà toàn thể xã hội muốn quên bỏ không mấy trân
trọng "(Kn 3,13). Hơn nữa, Anna lại là cụ già "góa bụa", nghĩa là theo
ngôn ngữ Kinh thánh, là cái nghèo hiện thân, vì cụ đã mất đi tất cả
những gì đảm bảo cho mình chỗ đứng trong một xã hội mà chỉ người chồng
mới có quyền pháp lý. Lạy Chúa, xin biến trái tim chúng con trở nên
những tâm hồn của người nghèo, để chúng con biết nhận ra Chúa, trong
những dạng bề ngoài khó nghèo mà Chúa thường ẩn dấu...
Simêon ẵm lấy hài nhi trên
tay... Đấng Mêsia của Chúa... ơn cứu độ dành sẵn cho muôn dân... ánh
sáng soi đường cho dân ngoại... vinh quang của Israel...
Thiên Chúa ưa đột xuất, dễ gây ngỡ
ngàng! Người ta mong chờ "vinh quang", "quyền lực"! Thì Ngài lại xuất
hiện trong thân phận một "trẻ nhỏ", một bé thơ thật sự khóc oe oe, chưa
biết đứng thẳng, phải bồng ẵm trên tay! Chỉ có cụ già đó, tự để cho Đức
tin và Thánh Thần mở mắt mình! Ba lần gọi tên trong bản văn, mới có thể
nhận thấy được sự khám phá ra được điều đó, cần phải trở nên khó nghèo,
Đức tin là một thứ nghèo khó: người ta nhìn mà không nhận biết (Ga
20,29). ấy thế mà dưới lớp vẻ bề ngoài nghịch thường bé bỏng của em nhỏ
(ta nghĩ đến "hình dạng bề ngoài" của bánh mà ta lãnh nhận...), lại
chính là lễ tấn phong cách công khai của Đức Giêsu "trong Đền thờ của
Người": Những tước hiệu mà hai người nghèo khó trên đây tặng cho Người,
thật là ngời sáng! Đức Giêsu – gói thịt đáng thương này (và Ngôi lời đã
mặc xác phàm) lại chính là Đấng Mêsia của Thiên Chúa... "ơn cứu độ của
muôn người "... "ánh sáng"... "Vinh quang"... "Sự giải thoát"
Giêrusalem... Lạy Chúa, xin ban cho chúng con đức tin.
Những lời ông Simêon nói về Hài nhi làm cho cha mẹ Người ngạc nhiêm bỡ ngỡ.
Như thế, đây cũng là lời xác nhận
rằng, "đức tin của cha mẹ" cũng cần phải tiến triển! Không biết lòng tin
của họ ra sao, nhưng Maria và Giuse đều rất đỗi ngạc nhiên và bỡ ngỡ
trước những "tước hiệu” mà ngời ta gán cho con mình. Biến cố này gợi lên
lòng tin của ông bà. Mười hai năm sau, tại Đền thờ này, ông bà cũng sẽ
không hiểu gì (Lc 2,48-50) và vẫn còn ngạc nhiên. Lạy Chúa, chúng con
cầu xin Chúa giúp chúng con luôn được ngạc nhiên bỡ ngỡ như thế.
Ông bà đem con lên Giêrusalem để tiến dâng cho Chúa... và dâng của lễ theo luật định.
Đó là hai kiểu nói Luca đã sử dụng
để trình bày "nghi thức" mà đôi vợ chồng trẻ trên đây đã thi hành. Động
từ Hy-lạp được dùng ở đây là (“parastènai": "dâng hiến"), cũng chính là
từ mà Phaolô sẽ dùng để nói lên thái độ căn bản của Kitô hữu. Đừng quên
rằng, Luca là thư ký của Phaolô, và các bức thư đều được viết trước các
Tin Mừng. Thế nên, Luca đã chủ ý dùng một ít mang ý nghĩa. "Anh em đừng
hiến thân xác anh em phục vụ tội lỗi nữa, nhưng anh em hãy hiến toàn
thân để phục vụ Thiên Chúa" (Rm 6,13). "Anh em hãy hiến thi thể anh em
để phục vụ sự công chính, để trở nên thánh thiện" (Rm 6,19). "Thưa anh
em, tôi khuyên nhủ anh em hãy hiến dâng thân mình làm của lễ sống động,
thánh thiện và đẹp lòng Thiên Chúa. Đó là cách thực xứng hợp để anh em
thờ phượng Người" (Rm 12,1.).
Như vậy, Maria và Giuse đến thi
hành trước, điều mà sau này chính Đức Giêsu sẽ thực hiện trong bữa tiệc
ly và trên thập giá... và mọi Kitô hữu được mời gọi thể hiện trong mọi
thánh lễ: hiến dâng mạng sống của mình! "Đây là mình Thầy sẽ bị nộp vì
các con". Lạy Chúa, khi thông hiệp với Chúa, chớ gì con biết hiến mạng
sống mình vì yêu. Để làm nổi bật hai sự việc trên chỉ là một ("tiến dâng
con" và "hiến dâng của lễ"), Luca trích dẫn hai đoạn văn Kinh Thánh,
khi cần vẫn có thể tăng cường chiều kích "vượt qua" của trình thuật này:
"Tất cả các con trai đầu lòng đều được thánh hiến dành cho Thiên Chúa"
(Xh 13,2.12.15). Chúng ta hãy nhớ lại nguồn gốc của nghi thức này. Dân
tộc Israel làm nô lệ bên Ai Cập. Để chấp nhận việc giải phóng vượt qua,
vua Pharaô đã phải chứng kiến mọi con trai đầu lòng thuộc xứ sở mình đều
chết hết. Một của lễ chiên vượt qua ghi dấu máu nơi cửa nhà Do Thái. Và
để "ghi nhớ" ngày cứu độ giải phóng này, mọi con trai đầu lòng người
Israel đều thuộc về Thiên Chúa! Muốn dẫn chúng trở lại gia đình, cần
phải "chuộc lại". Đó là biểu tượng lạ thường. Một vật thuộc về Thiên
Chúa? Muốn dân chúng trở lại gia đình, cần phải "chuộc lại". Đó là biểu
tượng lạ thường. Một vật thuộc về Thiên Chúa: là một vật được hiến
thánh!
Chính Đức Giêsu cũng được "hiến
thánh" cách trọn vẹn! Và việc đó được diễn ra vào "ngày thứ bốn mươi",
thời gian tròn đầy.. và sau này còn có một "ngày thứ bốn mươi" nữa, để
kết thúc mùa phục sinh dẫn tới biến cố lên trời làm cho sự hiện diện hữu
hình của Đấng phục sinh biến khỏi. Đúng vậy, toàn bộ Tin Mừng đang nằm ở
trang này. Và một cảnh vượt qua khác cũng sẽ diễn ra "ở Giêrusalem" (Lc
24, 47-52).
Phép rửa đã thánh hiến tôi cho Chúa. Biến cố đó có ý nghĩa gì đối với tôi không?
Của lễ là một đôi chim gáy, hay một cặp bồ câu non…
Thật là cảm động, phải không? Nhưng
coi chừng, ta có thể biến toàn thể trình thuật trên đây của Luca thành
giai thoại mất thôi! Một lần nữa, ta cần ghi nhận rằng, Luca đã không
thêm bớt gì. Rõ ràng ông chỉ dựa vào những thực hành tôn giáo Do Thái
hiển nhiên. Nhưng ta cũng có thể nhìn ra, tại sao Đức Giêsu lại không
được miễn chước khỏi việc tuân giữ những tập tục đó. Mà thôi, đối với
Luca, điều quan trọng thực sự đó là "nội dung” thần học, là "ý nghĩa"
thâm sâu của các sự kiện lịch sử. Vậy ta cứ chấp nhận quan điểm của
người thuật chuyện. Nào ta sẽ đọc toàn bộ bản văn mà Luca đã trích dẫn
một đoạn nơi sách Lêvi (12,8): "Nếu người mẹ không đủ khả năng kiếm đủ
tiền mua con vật, thì có thể dùng đôi phim gáy hay một cặp bồ câu. Đó!
đúng là lễ vật của người nghèo. Maria đã không thể làm gì hơn được. Bà
không thể trả tiền cao hơn! Đó là điều mà Luca nhằm gợi lên cho ta, nếu
ta biết đoán ra ý người viết, và ta biết rằng toàn bộ Tin Mừng của ông
sẽ là "tin vui cho người nghèo (Lc 4,18). Phải, toàn bộ Tin Mừng đã nằm ở
trang này, bề ngoài xem ra đầy hình ảnh dân gian. Phúc thay những người
nghèo, vì nước trời là của họ.
Được “thánh hiến" cho Thiên Chúa...
điều đó không đòi hỏi những dấu hiệu huy hoàng. Mọi người nghèo trên
thế giới với áo quần rách rưới, lại "xứng đáng" với Thiên Chúa và được
thánh hiến... Những người nghèo được "thánh hiến"! Tôi có kính trọng họ
không?
Cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Israel phải hư vong hay được ơn cứu độ, cháu còn là dấu hiệu bị người đời chống báng.
Đức Giêsu cũng là một "dấu hiệu”,
một "dấu hiệu bị chống báng", một "dấu hiệu mà người ta có thể phủ
nhận". Thiên Chúa không muốn áp đặt. Người đã trao ban tự do. Người chấp
nhận " dấu chỉ tình yêu của Người có thể bị người đời chối bỏ! Péguy sẽ
nói: "Những khúm núm lụy phục của kẻ nô lệ không nói lên cho Người điều
gì cả". Như thế mỗi người phải tự quyết định trước trường hợp "Giêsu”
Ta có thể từ chối Ngài, nghĩa là phải hy vọng, phải quỳ xuống... ta có
thể đón nhận Người, nghĩa là được ơn cứu độ được nâng lên...
Ngay tại trang này, ta đã có Đấng "Thẩm phán vũ trụ”, Đấng phân chia loài người ra làm hai trong Ngày cánh chung (Mt 25-31). Lạy Chúa xin nâng con lên. Xin giúp con biết chọn Chúa.
Khi hai ông bà đã làm xong mọi việc như luật Chúa truyền, thì trở
về nơi cư ngụ là thành Nagiarét, miền Galilê, còn hài nhi ngày càng lớn
lên, thêm vững mạnh... tiến triển...
Cuộc hành trình lên thủ đô đã kết
thúc. Đôi vợ chồng trẻ lại trở về miền quê tăm tối của mình. Nhưng giờ
đây, chính Thiên Chúa luôn ở cùng. Người sắp sống tại xưởng thợ nơi gia
đình. Dần dần, Người sẽ tập sống làm người. Người sẽ học đời, học đi
(ban đầu có thể lao đao, rồi té xuống). Người sẽ học đọc tại trường, học
nghề thợ mộc... ôi thôi! kéo cưa của cậu mới ‘tập sự’ chưa giúp được
việc gì. Những, Người cứ tập tành... Người sẽ tiến bộ.
0 Nhận xét